Tiễn một người mẹ ra đi mãi mãi...


Chiều nay lớp tập trung tại nhà mình để cùng đi viếng đám tang mẹ của Minh có: Đắc, Tuyết, Thuận, Thống, Ba, Cường, Minh Thanh, Tiến, Lai, Dậu, Hằng và mình, 12 người. Trời mưa rất to, mà thật lạ ngày hôm nay mưa liên tục, suốt cả ngày trời toàn một  màu xám, ảm đạm, buồn bã… buồn như cuộc đời của mẹ (ở đây mình muốn nói mẹ của Minh) vất vả, lam lũ cả đời vì lo cho đàn con, ông cụ mất đã rất lâu, gánh nặng dồn lên đôi vai của bà. Mình biết bà là một bà mẹ rất hiền hậu, chất phát. Giờ đã là mẹ mình mới thấu hiểu hết nỗi cô đơn khốn khó  mà mẹ đã phải chịu đựng để nuôi dạy đàn con khôn lớn và thành đạt như ngày nay. Ở thế hệ của các mẹ lúc đó đều như vậy! Thật đáng cho chúng ta phải ngưỡng mộ, các mẹ như những viên ngọc thuần khiết sáng trong không cần đến sự gọt dũa. Hôm nay mẹ đã ra đi, trong sự tiếc thương của các con cháu, mẹ đi rất nhẹ nhàng yên ả, xin mẹ hãy ngủ yên! Chúng con luôn có mẹ trong tim, câu hát nào đó lại vang lên bên tai “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…” làm cho mình bồi hồi khó tả. Mình xin kết ở đây với câu danh ngôn “Trong vũ trụ có rất nhiều kỳ quan nhưng kỳ quan to lớn nhất là trái tim người mẹ” Xin chia buồn với bạn Minh và mừng cho những ai đang còn mẹ./.
Hoa Mai 22h05’ 07/09/2011

Nhận xét

  1. Cảm ơn bạn Mai đã nói giùm tôi những suy nghĩ hết sức dầy đủ về tấm lòng người Mẹ, vời tôi "Người Mẹ là vĩ đại, là vô giá, là người tôi kính yêu suốt đời"

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét